Khi Những Người Tốt Cũng Khổ — Chuyện Thật Từ Cộng Đồng CPN
Ở CPN, chúng tôi từng nghe nhiều câu chuyện khiến mình phải im lặng thật lâu. Không phải vì quá bi thương, mà vì trong mỗi câu chuyện đó — có hình bóng của rất nhiều người trong chúng ta.
_ Bác Sĩ & Nỗi Mệt Mỏi Vô Hình
Một bác sĩ trẻ kể, giọng khàn vì trực đêm: “Ngày nào em cũng dặn bệnh nhân phải sống lành mạnh, mà chính em thì ăn mì gói, ngủ 3 tiếng, tim đập nhanh vì stress.”
Cô cười, nói nửa đùa nửa thật: “Chắc em đang… tự hành nghề trên chính mình.”
Chúng tôi chỉ nói: “Người cứu người cũng cần được nghỉ.” Và cô đã đến buổi chia sẻ của CPN tuần sau đó. Cô bảo: “Em không muốn bỏ nghề. Em chỉ muốn học cách sống mà vẫn còn nụ cười.”
_ Cô Giáo & Gánh Nặng Cảm Xúc
Một cô giáo ngoài 40 kể trong buổi chia sẻ nhỏ ở Hạ Long: “Em dạy học sinh biết yêu thương, biết tự tin, mà chính em thì đang sợ cả tiếng trống vào lớp.” Cô từng là người được học trò tặng thiệp “Cô ơi, cô là người tuyệt vời nhất.”
Nhưng cô bảo: “Đôi khi em chỉ muốn khóc vì thấy mình đang dạy điều mà chính mình chưa làm được.”
Cả phòng im. Rồi một chị kế toán ngồi cạnh khẽ nói: “Em cũng vậy. Em giỏi tính sổ, mà chưa bao giờ tính thử xem mình còn lại bao nhiêu bình an.” Và thế là, buổi chia sẻ hôm đó… hóa thành buổi “chữa lành những người tốt.”
_ Marketer & Sự Cạn Kiệt Cảm Hứng
Một cô gái trẻ làm quảng cáo kể: “Ngày nào em cũng viết câu ‘Hãy yêu đời’, ‘Hãy sống tích cực’… mà chính em thì thức đến 2 giờ sáng, khóc vì áp lực KPI.” Cô cười gượng: “Hóa ra, em đang bán niềm vui mà chẳng giữ nổi chút nào cho bản thân.”
Tôi hỏi: “Em có muốn đổi nghề không?” Cô nói: “Không. Em chỉ muốn học cách không bị nghề nuốt chửng.”
Và cô đã tìm thấy câu trả lời trong CPN. Sau buổi chia sẻ, cô viết: “Em không thay công việc. Em chỉ thay cách sống.”
_ Người Thiện Nguyện & Nỗi Trống Rỗng
Chị làm thiện nguyện lâu năm, khuôn mặt phúc hậu, nhưng ánh mắt buồn: “Em từng nghĩ chỉ cần cho đi là đủ. Nhưng càng cho, em càng kiệt. Em không biết từ khi nào, việc giúp người lại khiến em… quên mất mình.”
Tôi hỏi: “Vì sao chị đến buổi chia sẻ hôm nay?”
Chị cười hiền: “Vì em muốn được nạp lại, để có thể tiếp tục cho đi – mà không phải đánh đổi linh hồn.”
Rồi họ nhận ra – Hóa ra không chỉ mình khổ
Trong những buổi chia sẻ như vậy, điều khiến chúng tôi xúc động nhất không phải là ai khóc nhiều, mà là khi một người nói: “Em tưởng chỉ mình em mệt như vậy.” và người bên cạnh khẽ đáp: “Không đâu. Ai cũng từng mệt như em.”
Chính khoảnh khắc ấy, con người bỗng thấy nhẹ. Bởi họ không còn cô đơn trong nỗi khổ. Và cũng từ khoảnh khắc ấy, những người từng gục ngã bắt đầu muốn giúp lại người khác đứng dậy cùng mình.
Từ nỗi khổ – đến hành trình sống lại
Họ – những bác sĩ, giáo viên, kỹ sư, kế toán, quản lý, nhà sáng tạo… – đều từng là “người khổ trong nghề tốt.” Họ đến với CPN không để kể khổ, mà để tìm cách không khổ nữa – bằng việc hiểu lại chính mình, sắp xếp lại “trật tự cuộc đời.”
Sau vài tuần, nhiều người quay lại. Ánh mắt sáng hơn, giọng nói nhẹ hơn. Có người nói: “Giờ em vẫn làm việc, nhưng không còn thấy nặng nề.” Có người cười: “Giờ em biết nghỉ cũng là một phần của thành công.” Và có người bảo: “Giờ em chỉ muốn chia sẻ lại cho người khác, như ai đó từng chia sẻ cho em.”
Cộng đồng CPN không phải nơi để kể khổ, mà là nơi để biến khổ thành hiểu biết. Mỗi câu chuyện là một tấm gương, mỗi buổi chia sẻ là một bàn tay đưa ra cho ai đó đang loạng choạng trong cuộc sống.
Bởi vì thật ra — không ai sống mà không từng mệt, chỉ là có người biết dừng lại đúng lúc để sống lại.
👉 Nếu bạn từng thấy mình trong một góc nhỏ nào đó của những câu chuyện trên, hãy đến với buổi chia sẻ “Cuộc đời thành công thật sự và trọn vẹn.”
Không để than, không để so, mà để hiểu, thương, và sống lại – theo đúng bản thiết kế của chính mình.


Nhận xét